Chiều nay, ký ức hôm nào lại ùa về tràn ngập tâm hồn em, khi em nhận ra giữa muôn vàn con phố đông đúc, chỉ có mình em lẻ loi trên con đường ngập lá thu vàng.
Những âm thanh ồn ào sôi động của thành phố cũng không làm khuấy động phần tĩnh lặng trong tâm hồn em. Những sắc lá bay bay, nhè nhẹ đậu trên vai kỷ niệm của ngày qua ngọt ngào mà cay đắng.
Mùa hạ năm ấy em gặp anh trên mảnh đất Như Quỳnh tràn ngập nắng, mùa xuân năm ấy em đã yêu anh, một con bé 20 tuổi lần đầu tiên cảm nhận được thế nào là tình yêu và đó cũng là lần đầu tiên em biết đến nụ hôn của một người con trai nồng nàn, tha thiết nhớ đến nao lòng. Em như kẻ si mê chìm đắm trong nụ hôn anh trao quên đi những ngày dài buồn tẻ nơi mảnh đất xa lạ, khi em bước chân vào giảng đường còn nhiều bỡ ngỡ. Ánh mắt ấy, nụ cười ấy đã làm trái tim em thổn thức biết bao lần.
Không hiểu sao em yêu anh nhiều đến thế! Em yêu từng hơi thở, nụ cười và tiếng đàn du dương anh hát tặng em. Còn nhớ không anh những lần chúng mình bên nhau nơi dòng sông hiền hòa của thị trấn nhỏ. Anh bảo, anh sẽ là con thuyền và em là bến đợi của anh. Anh say sưa hát tặng em những bản tình ca nồng ấm, còn em âu yếm nhìn anh, khẽ nở nụ cười. Kỷ niệm khẽ cuộn trong lòng bàn tay tưởng chừng như không bao giờ tan biến vậy mà giờ đây anh mãi mãi xa em.
Vì sao thế anh? Chẳng lẽ anh đã quên tất cả rồi sao, những buổi chiều hai chúng ta cùng thả bộ trên con đường đầy sắc hoa vàng rực, những buổi tối lung linh và nhấp nháy những vì sao. Lẽ nào anh đã quên sẽ cùng em đi trên con đường định mệnh. Giờ đây tất cả đã tan biến như bong bóng xà phòng theo gió bay xa, để lại trong em một vết thương lòng đầy nhức nhối.
Kỷ niệm khẽ cuộn mình như con dế ngủ yên. Mới đó thôi mà đã 4 năm, em không còn là cô sinh viên nhí nhảnh ngày nào và anh cũng vậy. Chiều nay em đứng trên bục giảng ngắm nhìn lũ học trò tinh nghịch chợt nhớ ngày nào anh đứng ngoài cửa lớp đợi em sau mỗi buổi tan trường.
Mỗi lần về qua vùng đất ấy, kỷ niệm lại hiện về nguyên vẹn trong em. Em không trách anh sau lời chia tay dịu vội, mà chỉ tiếc rằng anh không đi hết tình yêu em, khi tình yêu của em dành cho anh chân thành thì cũng là lúc em nhận ra mình đã mất anh vĩnh viễn.
Buổi tối hôm ấy, anh lặng lẽ trầm buồn, còn lòng em se thắt. Em ngước lên bầu trời, một ngôi sao băng lướt qua như lời chia tay dịu vội: "Anh đi rồi anh sẽ về"! Không biết giờ này ở phương trời xa xôi ấy, anh có còn nhớ em không? Còn em, em vẫn nhớ lời hẹn ngày xưa và con đường ngày nào ta chung bước. Những dấu xưa đã thành kỷ niệm phải không anh?
Chiều nay em lang thang trên phố, kỷ niệm năm nào vẫn còn nguyên vẹn trong trái tim em. Trái tim em vẫn hát mãi lời yêu anh, yêu thị trấn nhỏ nơi em có những tháng ngày êm đềm và hạnh phúc. Lẽ nào tất cả không còn gì tồn đọng trong anh?